Bangkok "kỳ cục"

0
Thái Lan có nhiều cái rất kỳ cục, chẳng giống Việt Nam chút nào: Lúc 6 giờ chiều, loa phóng thanh phát quốc thiều Thái thì toàn bộ người trong chợ đều đứng nghiêm chào cờ, người đi bộ trên đường cũng vậy. Từ chị bán cá, anh hàng thịt, chú xe ôm, anh lính, người đi chợ hay thanh niên nam nữ, ông già bà lão đang đi trên đường đều đứng lại, nghiêm chỉnh chào cờ! Người dân Thái chào cờ khắp mọi nơi, trong rạp hát, công viên và những nơi công cộng khác cũng vậy... Quả thật, Thái Lan có nhiều cái rất kỳ cục, chẳng giống Việt Nam chút nào! NGUỒN: https://www.facebook.com/photo.php?fbid=607950329239886&set=a.124609950907262&type=3

▪ Mấy năm trước, điều kỳ cục đầu tiên tôi thấy diễn ra tại Bangkok là chợ phiên gần nơi vợ chồng tôi tạm trú. Đây là cái chợ bình dân, chỉ họp chợ vào cuối tuần. Lúc 6 giờ chiều, loa phóng thanh phát quốc thiều Thái thì toàn bộ người trong chợ đều đứng nghiêm chào cờ, người đi bộ trên đường cũng vậy. Từ chị bán cá, anh hàng thịt, chú xe ôm, anh lính, người đi chợ hay thanh niên nam nữ, ông già bà lão đang đi trên đường đều đứng lại, nghiêm chỉnh chào cờ! Người dân Thái chào cờ khắp mọi nơi, trong rạp hát, công viên và những nơi công cộng khác cũng vậy...

Điều kỳ cục thứ hai là chẳng thấy chú công an nào đứng chốt ở các ngã tư đường, chẳng có anh hùng núp bắn tốc độ. Xe cộ lưu thông trên đường với tốc độ cao, xe buýt trong nội thành phi 60 -80 km/giờ, tất cả đều có vẻ hối hả nhưng hiếm khi nào tôi nghe được tiếng còi xe. Còn tai nạn giao thông thì mấy năm nay tôi chưa từng chứng kiến, dù một vụ va quẹt nhỏ. (Người Thái nói rằng có đụng xe, nhưng ở đâu đó ở ngoại thành, nhiều sinh viên Việt Nam sống ở Bangkok một thời gian dài vẫn chưa từng thấy cảnh đụng xe giống như tôi vậy).

Điều kỳ cục thứ ba là đôi khi leo nhầm lên chiếc xe buýt nào đó, ngồi chờ hoài tôi chẳng thấy ai buồn đến thu tiền xe, dù có lúc tôi đi chuyến dài từ 30 phút trở lên. Đôi khi tôi đi chuyến xe buýt đông nghẹt, người đứng chật như nêm và nhân viên bán vé có lẽ do mệt (hay vì bán vé quá nhiều) nên chẳng thèm len tới chỗ tôi đứng để lấy tiền vé, cho dù tôi cố gắng ra hiệu, sợ rằng tới chỗ xuống mà chưa kịp trả tiền. Họ chỉ nhìn tôi mỉm cười, khoát tay ra hiệu đi đi, khỏi phải trả tiền.

Điều kỳ cục thứ tư là mỗi khi thấy tôi hay những người khác muốn đi bộ băng qua đường, tất cả xe lớn xe nhỏ đều ngừng lại nhường đường, cho dù phải đùn ngang đùn dọc vài chục giây.

Điều kỳ cục thứ năm là vào siêu thị tôi chẳng thấy khu vực gởi tạm hành lý, đành phải đeo ba lô, túi xách đi lung tung khắp nơi chọn hàng, chẳng thấy nhân viên chặn xét giỏ hay đứng một góc, quăng cái nhìn cú vọ theo dõi khách đi mua hàng.

Điều kỳ cục thứ sáu là nhiều gian hàng chất đầy hàng hóa, bày bán cạnh đường đi mà chỉ có một người trông coi, bán hàng. Nói thật, hàng hóa để như thế, nếu nhám tay thì chôm chỉa rất dễ dàng, người chủ không hề hay biết.

Điều kỳ cục thứ bảy là đi xe ôm, xe đò đôi khi cũng phải đứng xếp một hàng dài. Làm cái gì cũng phải đứng xếp hàng, thậm chí đi toa-lét công cộng cũng phải... xếp hàng!

Ôi thôi, Thái Lan còn nhiều cái kỳ cục lắm, chẳng giống Việt Nam chút nào...!!!

Pattajya, Thái Lan

Nb. Vương Trung Hiếu

Đăng nhận xét

0Nhận xét
* Xin đừng spam, cám ơn bạn nhiều. Các quản trị viên sẽ kiểm duyệt các bình luận...
Đăng nhận xét (0)
Về đầu trang